Triết lý rang đậu
Tám trăm năm anh chồng mới vào bếp nấu món đậu phộng (lạc) rang muối để bỏ hộp mang lên văn phòng nhâm nhi. Xuất hiện triết lý rang đậu phộng nhảm nhí nhưng có lý của vợ chồng mình.
Tám trăm năm anh chồng mới vào bếp. Anh nấu món đậu phộng (lạc) rang muối để bỏ hộp mang lên văn phòng nhâm nhi. Vợ anh khuyên nên để lửa nhỏ không thì bên ngoài cháy mà bên trong chưa chín.
Đứng đảo mới được một lúc mà chưa thấy đám đậu có dấu hiệu gì, anh than lâu.
Vợ anh phán: "Good thing takes time". Anh gật gù.
Vợ anh nói khi nào thấy vỏ lụa đậu bắt đầu tách ra (tiếng kêu tách tách nhỏ) thì rang thêm một chút nữa là được. Anh chẳng nghe thấy tiếng kêu gì nên rang hoài rang mãi đến khi sắp cháy rồi mới thấy mùi... thơm. Anh vốn bị viêm mũi dị ứng và nghẹt mũi thường xuyên.
Anh cắn thử 1 hạt và hơi đắng, anh than mất công rang lâu mà chẳng ngon.
Vợ anh lại phán: "Bad things takes too much time". Anh cười đồng ý - chí lý.
Lại nói chuyện rang đậu, lúc bé mẹ mình hay nói với con gái:
"Chỉ cần nhìn cách rang đậu là biết người đó có kiên nhẫn hay không. Những người rang cháy vỏ bên ngoài mà bên trong chưa chín tới là những người nóng tính, hấp tấp. Những người rang đậu xong, bên trong chín thơm mà vỏ bên ngoài cứ hồng như hạt đậu còn sống là những người cẩn thận, từ tốn, kiên trì."
Mỗi lần mình chuẩn bị bốc đậu phộng ăn là mình phải hỏi mẹ: Cái này rang chưa mẹ? Vì mẹ mình rang đậu rồi cứ như chưa rang. Mẹ mình cực kỳ cẩn thận, cụ tỉ.
Mình lấy chồng. Mẹ chồng mình lại ở chiều hướng ngược lại (nên may mắn cho mình vì mẹ chồng dễ tính haha).
Mình là một đứa nóng tính, hấp tấp, nhưng (chỉ) khi rang đậu mình lại tỏ ra là một cô nàng kiên trì. Chỉ bởi vì mình BIẾT rang đậu rất lâu. Hehe.
Nhanh cũng chết. Chậm cũng chết. Chỉ biết khi nào nhanh khi nào chậm thì mới có kết quả ngon lành.
Khôn cũng chết. Dại cũng chết. Chỉ có biết mới không chết thôi. (Trích lời cụ già ngồi trong công viên Làng Hoa mình gặp hôm nào)